Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này rốt cuộc cũng có người dám chở tôi đi.

Người đưa đò hoàng tuyền dừng xe ở bên cạnh tôi, cửa kiếng xe kéo xuống, Kha Nam thò đầu ra hỏi tôi:

- Đi đâu, cần xe không?

Không nghĩ tới người đưa đò hoàng tuyền sẽ còn kiếm khách, tôi cười nói:

- Nhân dân tệ thu thế nào?

Hắn lắc đầu một cái nói:

- Xin lỗi, không thu, nhưng mà khách quen, có thể đi chịu.

Tôi cũng cười:

- Lần sau tôi trả gấp đôi.

Sau đó tôi lên xe, ngồi xuống vừa muốn nói ra nơi tôi muốn đi, bên cạnh bỗng nhiên có người cười một tiếng.

Tôi nhất thời bị đoạ cho sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện, hóa ra bên cạnh còn có người ngồi, là một đại thúc chừng 40 tuổi, dung nhan già nua, tóc rối tung, mặt không chút máu, người mặc quần áo đen, ngồi ở chỗ đó cũng không dễ thấy.

Tôi thấy ông ấy cười với tôi, cũng nặn ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng lẩm bẩm, đây là người hay quỷ?

Nhưng mà cái này cũng không thành vấn đề, nếu là quá giang xe, người hay quỷ đều giống nhau, lại nói trên người tôi bây giờ đều có máu, đầu tóc quần áo cũng rối bời, phỏng đoán so với vị đại thúc này cũng không đẹp mắt hơn là mấy, không đúng, người ta cũng đâu có coi tôi là quỷ đâu.

Vì vậy tôi cũng không để ý, nói với người đưa đò hoàng tuyền, tôi phải về trường học. Hắn cũng không để ý, chẳng qua là nói với tôi, đi đâu cũng được nhưng mà phải chờ một lát, bởi vì hắn đã nhận người quá giang xe này trước, cho nên phải đưa người ta tới chỗ trước.

Tôi có chút buồn cười, không nghĩ tới hắn còn kéo hợp ngồi, nhưng tôi nhìn vị đại thúc bên cạnh này một chút, không nhịn được nhiều chuyện, hỏi Kha Nam, hắn muốn đi chỗ nào.

Kha Nam đối với tôi nhún vai một cái, nói:

- Giữ bí mật, nhưng mà cậu yên tâm, sẽ không trễ nãi lâu đâu.

Tôi trộm liếc đại thúc bên cạnh một cái, trong lòng có chút thấp thỏm, hắn sẽ không đi xuống dưới đất chứ ?

Hai người này cũng không nói lời nào, chiếc xe ở trong bóng đêm chậm rãi tạt qua, cảnh vật ngoài cửa sổ xe hư ảo càng thêm hư ảo, mơ hồ, đèn neon ở trên cửa sổ xe ánh ra các loại màu sắc sặc sỡ, trong lúc nhất thời tôi cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ, trong đầu dần dần có chút mơ hồ.

Thời gian từng giờ trôi qua, tựa hồ chỉ qua một cái chớp mắt, lại giống như qua rất lâu, xe chậm rãi ngừng lại, Kha Nam nhàn nhạt nói:

- Đến rồi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đại thúc bên cạnh kia cũng đã từ xuống xe, đứng ở bên đường nhìn một chút, tựa hồ xác nhận cái gì đó, sau đó liền từ trong túi móc ra một xấp tiền vàng bạc, đưa cho Kha Nam.

Tôi liếc một cái, mệnh giá tối thiểu cũng năm triệu, đúng là thổ hào.

Kha Nam nhận lấy tiền, cũng không nói gì, người nọ liền dọc theo ven đường đi về phía trước, lúc này tôi mới chú ý tới, hóa ra nơi này đã đến ngoại ô, trên một khu đất hoang vu, hai bên đều là nơi hoang vắng nhưng ở phía trước, lại có một gian phòng khách lẻ loi đứng sừng sững ở trong bóng đêm, trước cửa treo một ngọn đèn lồng màu đỏ, theo gió đung đưa, nhìn vừa âm u, vừa quỷ dị, giống như khách sạn hoang dã trong phim ảnh.

Đồng thời tôi cũng kinh ngạc phát hiện, nơi này lại không có ánh trăng, bầu trời trải rộng mây đen, so với cảnh tượng mới vừa rồi hoàn toàn khác nhau, giống như đổi một thế giới khác.

Người kia chậm rãi đi về phía trước, chính là hướng ngôi nhà kia, hắn đi rất chậm, cũng rất kiên quyết, cũng không quay đầu lại, giống như phòng khách phía trước kia nhìn âm u quỷ dị, chính là mục tiêu của hắn.

Tôi tò mò nhìn chằm chằm phía trước, đang muốn hỏi Kha Nam nơi này đến tột cùng là ở đâu, hắn thật giống như biết tôi muốn đặt câu hỏi, nói thật nhỏ:

- Im miệng, cái gì cũng không được hỏi, chuyện này cùng cậu không liên quan.

Lời đến khóe miệng, tôi lại nuốt xuống, Kha Nam mặt đầy khẩn trương nhìn người nọ đến gần phòng khách, mà người nọ chợt quay đầu, vẫy vẫy tay với Kha Nam, Kha Nam dường như mới yên tâm, giống như là tự nói, hoặc như là nói với tôi, nói thật nhỏ:

- Đi thôi, lại một người ra đi không đường về.

Tôi không nói gì, xe Kha Nam hai bên chậm rãi lại tỏa ra sương mù, xe từ từ khởi động, quay ngược đầu xe, đi vào đường chính.

Suốt đường đi không nói, tôi cùng Kha Nam cũng không ai nói gì, hai bên đều là sương mù mông lung, qua một hồi lâu, trước mặt mới dần dần xuất hiện ánh đèn, tôi biết, chúng tôi đã trở lại trong thành.

Ngoài cửa xe, cái cảm giác mơ hồ hư ảo mờ mịt đó lại trở lại, màu sắc neon sặc sỡ, ở trên cửa sổ xe vẫn ánh ra đủ mọi màu sắc, lúc này, Kha Nam bỗng nhiên mở miệng nói với tôi:

- Công việc của cậu chắc là rất bận rộn.

Đây là từ sau khi tôi lên xe đến giờ, nói với tôi câu đầu tiên, hơn nữa còn là câu hỏi tính chất, tôi nghĩ một chút rồi trả lời:

- Thật ra thì không phải tôi bận rộn, là cái thế giới này quá bận rộn.

Hắn cười một chút:

- Đúng vậy, thế giới này không ngừng chuyển động, chúng ta cũng không ngừng chuyển động, ai cũng không dừng được.

Trong lời nói của hắn thật giống như có hàm nghĩa gì khác, tôi giật mình, thử hỏi dò hắn:

- Cậu cũng không dừng được sao?

Hắn trầm mặc chốc lát, nói:

- Vận mệnh gông xiềng một khi bị trói buộc, ai cũng chạy không thoát, trên thế giới này mỗi một người, cũng giống như là con lừa bị chủ nhân chụp mắt, chỉ biết cắm đầu đi về phía trước, chung quy cả đời này, đi qua rất nhiều đường, bị rất nhiều mệt mỏi, nhưng quay đầu lại, vẫn là dậm chân tại chỗ, đạt được mục đích, chỉ có tên chủ nhân.

Tôi càng thêm không hiểu, hôm nay hắn làm sao đột nhiên cùng tôi nói tới những lời này, là ý gì chứ ?

Nhưng mà hắn lại không lên tiếng, tựa đầu chậm rãi dựa vào trên ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

Trong lòng tôi kỳ quái, mà cảnh vật chung quanh dần dần lại trở nên biến hóa, còn không chờ tôi suy nghĩ ra hết thảy các thứ này, xe cũng đã ngừng lại, Kha Nam mở mắt ra, nhàn nhạt nói:

- Đến rồi.

Trong âm thanh này, tựa hồ mang vẻ mệt mỏi sâu sắc, tôi nhìn ra ngoài cửa xe một cái, đúng là đã đến cổng trường học.

Tôi xuống xe, nói với hắn:

- Đúng rồi, sau này nếu tôi muốn tìm cậu thì phải làm thế nào?

Hắn nói:

- Rất đơn giản, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi.

Vừa nói, hắn tiện tay đưa cho tôi một tấm danh thiếp, tôi cầm lên xem một chút, chỉ thấy phía trên viết một số điện thoại di động, phía dưới có hai hàng chữ: Nguyện vì ngài xuất hành cung cấp tất cả thuận lợi, 24 giờ đưa đón phục vụ.

Tôi không khỏi cười, nói với hắn:

- Trừ điện thoại, còn có phương pháp khác không?

- Nhìn phía sau, nhưng mà, gần đây buổi tối tôi sẽ tương đối bận bịu, cho nên, có chuyện tận lực ban ngày hẳn tìm tôi.

Nói xong, cửa kiếng xe liền chậm rãi kéo lên, sự cô độc của người đưa đò hoàng tuyền, lần nữa lẻ loi rời đi.

Thật là một người kỳ quái, tôi lắc đầu một cái, đem danh thiếp lật ra phía sau, chỉ thấy phía sau chính giữa in một hình vẽ, chính là hình tôi đã từng thấy Thiệu Bồi Nhất vẽ.

Tôi lần nữa ngẩng đầu, nhưng phát hiện người đưa đò hoàng tuyền đã không thấy đâu, xa xa dưới ánh trăng, chỉ có một đám sương mù mông lung, bồng bềnh ở trong không trung.

Tôi thu hồi danh thiếp, đứng ở cổng trường học nhìn một chút, đi đến đầu tường bên cạnh chỗ tương đối kín đáo, vừa tung người liền nhảy lên, hai chân lơ lửng, vững vàng đáp trên mặt đất, trong lòng không khỏi quá đắc ý, lực nảy lên của tôi càng ngày càng tốt rồi, theo trình độ này xem ra, phỏng chừng rất nhanh có thể một hơi không phí sức nhảy đến lầu năm.

Trở lại phòng ký túc xá, không ngoài dự liệu, Thiệu Bồi Nhất không có ở đó, A Long thì há miệng ngủ, ngáy khò khò, Tiểu Hồ Tử nằm ở trên giường, dáng vẻ nặng nề đầy tâm sự, ngay cả tôi đột nhiên vào nhà, hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Tôi thật nhanh cởi áo khoác ra, tránh để cho hắn nhìn thấy vết máu, sau đó hỏi hắn:

- Tiểu tử cậu sao còn chưa ngủ?

- Ai, cô ấy sao đột nhiên lại không để ý tới tôi nữa...

Tiểu Hồ Tử giống như là lầm bầm lầu bầu, vừa giống như trả lời tôi, thở dài nói.

- Ai, ai không để ý đến cậu?

Tôi ném áo khoác ở dưới giường, đổ xà phòng lên, chuẩn bị đi rửa tay.

- Cô ấy, Khả Khả...

Tiểu Hồ Tử mặt đầy phiền muộn, âm thanh u oán, nghe vào khiến cho người khác không được tự nhiên.

- Khả Khả?

Tôi đã đi tới cửa, bỗng nhiên nghe được cái tên này, xoay người nói:

- Cậu nói là người bạn gái cậu mới quen kia sao?

Tiểu Hồ Tử gật đầu một cái, từ trong lỗ mũi ừ một tiếng, tiếp tục lẩm bẩm:

- Vốn là tối hôm nay tôi hẹn cùng cô ấy đi ra ngoài xem phim, ở cửa đợi thật lâu, cũng không thấy người đâu, điện thoại di động cũng tắt máy, kết quả hỏi thăm bạn cùng phòng của cô ấy một chút, người ta nói cô ấy đã sớm ra ngoài rồi, ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo...

Hắn ở đó nói liên tục, tựa như một oán phụ, tôi cũng không thể nào nghe, xoay người liền đi tới phòng vệ sinh, thật không hiểu nổi những chuyện của bọn họ đang làm, suốt ngày cứ nghĩ về chuyện kia, có mệt hay không a?

Mở vòi nước, tôi dùng sức rửa vết máu trên tay, nhưng qua nửa ngày như vậy, vết máu đã đông lại, thật không dễ để tẩy rửa, tôi chà xà phòng lên tay một lần nữa, nhìn chằm chằm vòi nước không ngừng chảy ra nước cùng vết máu trên tay, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ảo giác, trong vòi nước này, bổng đột nhiên chảy ra máu chứ ?

Nghĩ tới đây, trên người liền vô tình phát rét, lúc này đã là nửa đêm canh ba, trong phòng vệ sinh yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy sào sào, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn vàng nhỏ, tôi ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy mình trong chiếc gương phía trước bồn nước, mặt đầy tiều tụy, tóc rối tung, trong mắt phủ đầy tia máu, giống như một ác quỷ bóng đêm.

Tôi sững sốt chốc lát, chợt nhớ tới những điều cấm kỵ trong đêm khuya, nhất là gương của nhà vệ sinh, chính là một trong Tam Đại m Đường, vội vàng thu hồi ánh mắt, đang phải tiếp tục rửa tay, nhưng vào lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có người nhẹ nhàng kéo vạt áo tôi lại.

Tôi vừa cúi đầu, chỉ thấy bên cạnh một cái đầu người ló ra.

 

0.08968 sec| 2438.555 kb